top of page

ĐTSM [8]: Trau dồi khả năng tập trung hoàn hảo

Updated: Aug 26

Tranh minh họa: ‘Bức thư’, bởi Janez Šubic (1889).


Thái độ Điềm tĩnh yêu cầu sự tập trung hoàn hảo, bởi vì tất cả những năng lượng tinh thần không được tập trung sẽ bị phân tán; và những năng lượng bị phân tán sẽ luôn luôn bị mất đi.

Khả năng tập trung toàn bộ sức mạnh của tâm trí và cơ thể vào riêng một việc chúng ta mong muốn hoàn thành ngày bây giờ là một trong những bí quyết lớn nhất của sự thành công; và còn hơn thế nữa, nó là điều không thể thiếu. Không ai có thể thành công mà không có sự tập trung.

Hàng ngàn những tâm trí thông minh đã thất bại bởi vì họ thiếu điều thiết yếu này; trong khi một số lớn những tâm trí bình thường lại thành công rực rỡ kể cả khi gặp phải đủ mọi trở ngại, chỉ đơn giản vì họ sở hữu khả năng tập trung hoàn hảo.

Trước khi sự tập trung có thể được phát triển, chúng ta phải hiểu được nó là gì: chúng ta phải biết rằng nó không chỉ là việc giữ cố định ý chí, và cũng không phải khả năng giữ vững suy nghĩ để bám chặt vào một đối tượng hoặc chủ đề nào đó trong một khoảng thời gian mong muốn. Sự tập trung không biểu thị sự đãng trí, cũng không phải trạng thái khi bạn quên hết đi mọi thứ xung quanh. Trong sự đãng trí, tâm trí lang thang; và khi tâm trí lang thang, các lực lượng bị phân tán.

Xu hướng rơi vào sự đãng trí cho thấy sự chú ý đang không được kiểm soát và do đó dễ bị ảnh hưởng bởi sự gợi ý từ bên ngoài hoặc suy nghĩ vô thức. Tuy nhiên, trong trạng thái tập trung, sự chú ý được kiếm soát hoàn toàn bởi những mong muốn có ý thức của tâm trí, và có thể tập trung vào bất cứ đâu trong bất kỳ khoảng thời gian nào, hoặc chuyển sang bất kỳ điểm nào khác ngay lập tức, mà không cần sử dụng đến bất kỳ hành động tinh thần cưỡng bức nào.

Sự tập trung đích thực luôn luôn êm dịu, dễ dàng và thậm chí có tác dụng làm dịu, bởi vì trạng thái này không có bất kỳ hành động “căng thẳng” hay “vất vả” nào cả.

Mục đích của sự tập trung là để hướng hết tất cả những lực lượng của hệ thống vào một khả năng đang được sử dụng để thúc đẩy một công việc hiện tại; nhưng mục đích này sẽ bị cản trở nếu chúng ta sử dụng hành động cưỡng bức. Hãy nhớ rằng tất cả những hành động mang tính cưỡng bức của tâm trí hay cơ thể đều làm phung phí năng lượng, bởi vì những gì bị cưỡng bức sẽ bị phân tán.

Một thực tế nữa mà chúng ta cần phải ghi nhớ nữa là chừng nào chúng ta còn cố gắng tập trung, chúng ta sẽ không thể nào tập trung được.

Sự tập trung không phải là kết quả của sự cố gắng, mà là của sự trở thành: nó là một trạng thái ý thức không có thật cho đến khi nó trở thành thường trực. Nền tảng của trạng thái tâm trí này là sự chú ý tỉnh táo hoàn toàn; không chỉ riêng sự chú ý, hay riêng trạng thái tinh thần tỉnh táo hoàn toàn, mà là sự chú ý tỉnh táo hoàn toàn. Một tâm trí có thể hoàn toàn tỉnh táo mà không chú ý cụ thể vào bất cứ điều gì; và có nhiều mức độ của sự chú ý không hoàn toàn tỉnh táo chút nào.

Một tâm trí hoàn toàn tỉnh táo là một tâm tí đang hoạt động trọn vẹn [CT: full mental action, có thể hiểu là khi mọi lực lượng và chức năng liên quan của tâm trí được hướng vào một điều gì đó, và hoạt động một cách đầy đủ và trọn vẹn], và khi hành động trọn vẹn này diễn ra trong một chức năng nhất định chúng ta có sự tập trung hoàn hảo. Do đó, sự tập trung bao hàm sự chú ý không bị phân tán và hành động tinh thần trọn vẹn nơi sự chú ý được hướng đến.

Để có thể trao sự chú ý hoàn toàn vào chủ đề hoặc đối tượng nào, bạn phải có một sự hứng thú sống động với chủ đề hoặc đối tượng đó. Điều này có thể thực hiện được bằng cách xem xét những thứ đó từ một góc nhìn thú vị, và sau đó trao toàn bộ cuộc sống của mình, trong khoảng thời gian đó, cho ý tưởng thu được từ góc nhìn nói trên.

Mọi chủ đề và sự vật sẽ có một điều gì đó cực kỳ thú vị đối với bạn, và bạn có thể tìm thấy nó bằng cách tìm kiếm nó. Hãy xem xét mọi mặt một cách cẩn thận, và cái thứ mà sẽ thực sự thu hút sự quan tâm của bạn sẽ ắt phải suất hiện.

Việc cố gắng tập trung vào một điều gì đó mà bạn không hoàn toàn hứng thú với là một sự lãng phí cả năng lượng lẫn thời gian. Do đó, tạo ra sự quan tâm là bước đầu tiên. Việc sử dụng thời gian để tìm kiếm góc nhìn mang lại sự quan tâm là được lợi về thời gian.

Để thúc đẩy hành động trọn vẹn của tâm trí nơi sự chú ý được hướng tới - tức là để khiến phần liên quan của tâm trí trở nên hoàn toàn tỉnh táo – ý thức cần phải hoạt động ở cái mà người ta có thể gọi là ‘tầng trên’.

Một điều được biết đến rộng rãi là mọi sức mạnh của tự nhiên đều trở nên tinh tế hơn, mạnh mẽ hơn và nhanh hơn khi chúng lên cao hơn trong thang đo; và các sức mạnh của tâm trí, vốn là tự nhiên, cũng không phải là ngoại lệ. Do đó, mọi hành động của tâm trí phải được thể hiện thông qua những rung động tinh thần cao nhất, sáng nhất, và tinh tế nhất mà tâm trí ở trạng thái phát triển hiện tại có thể nhận biết được.

Những hành động tâm trí được thể hiện qua những ý nghĩ có cảm giác tinh tế hơn thuộc phạm vi cao hơn trong thang đo so với những suy nghĩ khách quan thông thường; do đó, nếu sự chú ý luôn hành động qua những cảm giác tinh tế hơn này, chúng ta sẽ có thể thiết lập thái độ tỉnh táo hoàn toàn liên tục. Điều này cực kỳ quan trọng, bởi vì tâm trí tỉnh táo hoàn toàn không chỉ ở trạng thái vượt trội về mặt khả năng, mà còn đang đưa những khả năng này vào hoạt động.

Để xây dựng khả năng quan tâm, hãy hướng sự chú ý vào điều gì đó thú vị vào mọi khoảnh khắc. Thực hành điều này cực kỳ có lợi, bởi vì mọi thứ đều phát triển thông qua sử dụng.

Nếu bạn thất bại trong việc tìm thấy bất kỳ điều gì thú vị vào bất kỳ thời điểm nào, thì đơn thuần việc bạn đang tìm kiếm một góc nhìn thú vị thôi sẽ giúp tâm trí bạn luôn ở trong trạng thái quan tâm hoàn toàn tỉnh táo, và mục đíc của bạn sẽ được hoàn thành.

Trong khi bạn đang tập luyện hướng sự chú ý đến nhiều điểm gây ra sự thú vị, bạn có thể thay đổi điểm quan tâm tùy theo ý của mình, nhưng tốt nhất là nên chú ý đến một chủ đề nếu sự quan tâm còn đầy đủ và mạnh mẽ một cách tự nhiên, bởi vì điều này sẽ phát triển xu hướng làm mọi việc đến nơi đến chốn.

Trong khi tập trung vào công việc chúng ta đang thực hiện, một điều rất hữu ích là tìm kiếm những điểm thú vị khác nhau liên quan đến công việc đó, và phân bổ sự chú ý luân phiên giữa những điểm này. Điều này sẽ mở rộng phạm vi của sự chú ý, và do đó sẽ tăng cường năng lực của các khả năng được sử dụng. Việc luân phiên những điểm chú ý này không nên xảy ra quá thướng xuyên, nhưng thường xuyên đến bao nhiêu là tùy vào quyết định của người thực hành; mục đích của việc này là để thúc đẩy một sự quan tâm mạnh mẽ và trọn vẹn vào tất cả các khía cạnh của công việc đang được thực hiện, và khả năng trao toàn bộ sự chú ý của chúng ta cho từng khía cạnh một mỗi khi một khía cạnh nhận được sự chú ý.

Chúng ta nên tránh hoàn toàn tất cả những phương pháp khách quan và máy móc để phát triển sự tập trung, bởi vì những bài tập như vậy chỉ kéo tâm trí lên trên bề mặt, và do đó tạo ra thói quen suy nghĩ nông cạn, hời hợt, cũng như phân tán những trạng thái tinh thần và khiến cho chúng lang thang.

Sự tập trung đích tự có chiều sâu; do đó, để phát triển sự tập trung đích thực, chúng ta cần phải suy nghĩ với chiều sâu sâu, cảm nhận với chiều sâu, và ý thức với chiều sâu. Chúng ta cần tìm cách đi vào phần tâm linh, vào bản chất của mọi sự vật, thay vì đơn thuần chỉ nhìn chúng từ trên bề mặt.

Khi chúng ta nhận ra rằng mình đã kết nối được với phần tâm linh của thứ mà chúng ta đang chú ý tới, chúng ta cần phải trao toàn bộ cuộc sống của mình cho sự chú ý đó, và qua đó sự phát triển của sự tập trung đích thực sẽ được thúc đẩy một cách trọn vẹn.



Instagram


English Original: Chapter 8

The attitude of Poise demands perfect concentration, because all mental energies that are not concentrated are scattered; and scattered energies are always lost.

To be able to focalize all the power of mind and body upon the one thing that we desire to accomplish now is one of the greatest secrets of success; even more than that, it is indispensable. No one can succeed without concentration.

Thousands of brilliant minds have failed because they lacked in this one essential; while a great many ordinary minds have succeeded remarkably even in the midst of all kinds of obstacles, simply because they possessed a perfect concentration.

Before concentration can be developed, we must understand what it is: we must learn that it is not the mere fixation of will, nor the ability to hold thought riveted upon some object or subject as long as one may desire. Neither is concentration indicated by absent-mindedness, nor the state of being oblivious to one’s surroundings. In absent-mindedness the mind wanders; and when the mind wanders, forces are scattered.

A tendency to absent-mindedness indicates that attention is not under control, and consequently drifts at the call of suggestion or unconscious mentation. In concentration, however, the attention is under complete control of the conscious desires of mind, and can be focalized anywhere for almost any length of time, or changed to any other point instantaneously, without the slightest use of forced mental action.

True concentration is always smooth, easy, and even soothing in its effect, being absolutely free from “wrought up” or “strenuous” actions.

The purpose of concentration is to draw all the forces of the system into that faculty which is being used in the promotion of present objects; but this purpose is interfered with if forceful actions are employed. Let it be remembered that all forced actions of mind or body waste energy, because what is forced is scattered.

Another fact to be well remembered is that so long as we try to concentrate, we shall utterly fail to concentrate.

Concentration is not the result of trying, but of being: it is a state of consciousness that is not actual until it becomes permanent. The foundation of this state of mind is a wide-awake attention ; not simply attention nor a wideawake mental state, but wide-awake attention. A mind may be wide-awake without giving particular attention to anything; and there are many grades of attention that are by no means wideawake.

The wide-awake mind is the mind that is in full action; and when this full action takes place in one single faculty we have perfect concentration. Concentration, therefore, implies undivided attention, and full mental action where the attention is directed.

To give undivided attention to any subject or object, a living interest must be taken in that subject or object. This is possible by viewing those things from an interesting point of view, then giving your whole life for the time being to the idea gained from that view.

There is something about every subject and every object that is extremely interesting to you, and you can find it by looking for it. Examine all sides with care, and that something which can positively attract your interest will appear.

To try to concentrate upon something in which you are not thoroughly interested is to waste energy as well as time. Therefore, to create interest is the first step. To employ time in finding the viewpoint of interest is to gain time.

To promote a full mental action where attention is directed—that is, to make that part of mind wide awake—consciousness should act in what might be called the upper story.

It is a well-known fact that all the forces of nature become finer, stronger and more rapid the higher they ascend in the scale; and the forces of mind, being natural, are no exceptions. Therefore, every action of mind should be expressed through the highest, the brightest and the finest mental vibrations that consciousness, in its present state of development, can discern.

Those actions of mind which are expressed through the finer feeling of thought, belong higher in the scale than ordinary objective thinking; consequently, if attention would always act through these finer feelings, we should permanently establish the wide-awake attitude. This is extremely important, because the wide-awake mind is not only in a superior state of ability, but is giving action to this ability.

To develop the faculty of being interested, direct attention upon something of interest every moment. This practice is most profitable, because everything develops through use.

Should you fail to find anything of interest at any particular moment, the mere fact that you are looking for an interesting point of view will keep the mind in a state of wide-awake interest, and your purpose in mind will accordingly be fulfilled.

While directing attention upon various points of interest just for practice, the point of interest may be changed as frequently as desired, though it is well to give attention to one subject as long as the interest is naturally full and strong, because this will develop the tendency to see everything through to a complete finish.

While concentrating upon the work we have in hand, it is well to seek the various points of interest connected with that work, and to give attention alternately among these various points. This will broaden the scope of attention, and consequently increase the capacity of the faculties employed. These changes of view-points, however, should not be too frequent, but how frequent, the individual must decide; the object being to promote a full, strong interest in every phase of the work, and to give our individual attention to every part when that part receives attention.

All objective or mechanical methods for developing concentration should be entirely avoided, because such exercises will simply tend to draw mind to the surface, and thus produce shallow thinking, as well as scattering and wandering mental states.

Real concentration has depth; therefore, to develop real concentration, depth of thought, depth of feeling and depth of consciousness must be employed. We must seek to enter into the spirit of things instead of simply gazing upon the surface of things.

When we realize that we are in touch with the spirit of that upon which we are directing our attention, we should give our whole life to that attention, and the development of real concentration will be thoroughly promoted.


Download Book HERE.

4 views0 comments

댓글

별점 5점 중 0점을 주었습니다.
등록된 평점 없음

평점 추가
bottom of page