top of page

ĐTSM [11]: Nghệ thuật nghỉ ngơi đúng cách.

Tranh minh họa: 'Độc lập (Squire Jack Porter)', bởi Frank Blackwell Mayer (1851).


Có thể dễ dàng hiểu được tại sao các phương pháp làm việc vất vả thông thường khiến hệ thống mất đi một lượng lớn năng lượng; nhưng thực tế là các phương pháp nghỉ ngơi thông thường cũng là thủ phạm gây thất thoát một lượng năng lượng lớn không kém, một điều nghe có vẻ khó tin; tuy nhiên, nó lại là sự thật.

Nguyên nhân của hiện tượng này đến từ sự thật rằng không một phần nào của hệ thống có thể được nghỉ ngơi cho đến khi hành động ý thức được rút khỏi nó hoàn toàn. Một người thông thường, khi muốn nghỉ ngơi, thường cố gắng đưa mình vào trạng thái thư giãn bằng cách dùng hành động ý thức để khiến bản thân mình trở nên im lặng. Do đó, thay vì rút đi hành động ý thức, họ lại duy trì hành động ý thức và kết quả là họ không đạt được trạng thái nghỉ ngơi.

Trước khi bất kỳ một bộ phận nào của hệ thống có thể được nghỉ ngơi, chúng ta cần phải đảm bảo rằng nó ngừng hoạt động hoàn toàn; nhưng chừng nào ý thức còn tác động vào bộ phận đó, sự ngừng hoạt động hoàn toàn là không thể, và ý thức sẽ tiếp tục tác động vào bất kỳ điều gì chúng ta đang ý thức được. Do đó, rất dễ để hiểu tại sao chúng ta lại thường cản trở việc nghỉ ngơi của chính mình bằng cách cố gắng đưa bản thân mình vào sự im lặng.

Vì điều này, nghệ thuật nghỉ ngơi hoàn toàn dựa vào khả năng rút hết hành động ý thức khỏi bất kỳ bộ phận nào của hệ thống khi mong muốn, và để trở nên hoàn toàn vô thức đối với bất kỳ tầng nào của hành động [CT: ý là tầng vật lý, năng lượng hay tâm linh] khi muốn. Điều này thực ra ai cũng làm được mà không phải mất bất kỳ công sức nào.

Sự nghỉ ngơi đích thực sẽ không xảy ra khi bạn cố gắng không làm gì cả, mà là khi bạn bắt đầu làm một điều gì khác. Việc không làm gì cả là không thể; do đó, việc cố gắng không làm gì cả là việc chống lại tự nhiên; và khi bạn chống lại bất kỳ điều gì bạn sẽ mất đi sức mạnh.

Bản ngã có ý thức không bao giờ ngừng hoạt động; nó luôn luôn tác động vào một thứ gì đó. Trong khi tỉnh, hành động của nó được hướng tới phần nhân cách bên ngoài; trong khi ngủ, thì nó được hướng vào trong tiềm thức. Do đó, nếu bạn muốn hành động ý thức ngừng lại ở một bộ phận của con người của bạn, bạn cần phải hướng hành động đó vào một bộ phận khác. Nhưng bạn không thể dừng được bản thân hành động đó. Bí quyết là đưa cho hành động đó một điều gì khác để làm.

Khi bạn mong muốn cho nghỉ một nhóm cơ, hãy đi và vận động một nhóm cơ khác. Khi bạn muốn cho nghỉ một phần nào của não bộ hoặc tâm trí, hãy nghĩ đến một chủ đề gì hoàn toàn khác. Khi toàn bộ não của bạn cần được nghỉ, hãy thực hành một bài luyện tập thể chất gì đó mà không cần phải tư duy. Những bài tập như vậy sẽ hồi phục não bộ của bạn nhanh hơn nhiều so với việc nằm xuống và nghĩ về việc bạn cảm thấy mệt mỏi như thế nào.

Khi toàn bộ cơ thể cần được nghỉ ngơi, hãy đọc một quyển sách thú vị nào đó, hoặc nghe nhạc nhẹ nhàng, hoặc nghĩ về một điều gì đó hoàn toàn đưa bạn đi xa khỏi sự tồn tại vật lý. Việc bước vào sự bay bổng, vẻ đẹp và sự sống bình lặng của những ý nghĩ tâm linh sẽ hồi phục cơ thể trong ít thời gian hơn so với bất kỳ phương pháp nào chúng ta có thể áp dụng.

Khi bạn mong muốn cho nghỉ bất kỳ năng lực hoặc chức năng nào, hãy đừng cố ép buộc ý thức rời khỏi năng lực hoặc chức năng đó. Hãy đơn giản hướng sự chú ý của mình đến nơi khác và trở nên hoàn toàn quan tâm đến đối tượng mới mà bạn đang chú ý tới. Ý thức sẽ theo sau, và mọi hành động ý thức sẽ hoàn toàn được rút khỏi bộ phận bạn muốn cho nghỉ ngơi.

Khi bạn muốn cho toàn bộ nhân cách bên ngoài nghỉ ngơi, hãy đi ngủ; nhưng đừng đi ngủ theo cách thông thường. Việc đi ngủ đúng cách là một nghệ thuật tinh tế, và là một nghệ thuật sẽ mang lại nhiều lợi ích nhất khi được thành thạo.

Khi chúng ta đi ngủ, chúng ta đi vào tiềm thức và thực hiện một hình thức hoạt động hoàn toàn thiết yếu trong trạng thái đó. Tất cả những gì chúng ta đã nhận được trong trạng thái tỉnh táo được đưa vào tiềm thức khi chúng ta đi ngủ, và trong khi chúng ta ngủ, những thứ này được biến thành một phần của chính chúng ta.

Trong thời gian ngủ chúng ta xây dựng nhân cách, khả năng, những mong muốn, những động cơ, những trạng thái ý thức, vv., với nguyên vật liệu là những gì mà chúng ta đã thu thập được trong trạng thái tỉnh táo ngay trước đó. 

Trong trạng thái tỉnh táo chúng ta thu thập nguyên vật liệu; còn trong khi ngủ chúng ta sử dụng những nguyên vật liệu đó để xây dựng chính mình. Do đó, một trong những việc quan trọng nhất chúng ta cần làm là cố gắng thu thập những nguyên vật liệu tốt nhất, và thúc đẩy quá trình tái xây dựng của tiềm thức trong điều kiện tốt nhất có thể.

Tuy nhiên, mọi quá trình xây dựng đều cần năng lượng; do đó, tất cả năng lượng được tạo ra trong hệ thống cần phải chảy vào tiềm thức trong khi ngủ. Điều này có thể được thực hiện bằng cách đi ngủ với một mục đích rõ ràng trong tâm trí. Một mục đích rõ ràng được duy trì trong ý thức sẽ được mang theo vào tiềm thức khi ý thức di chuyển vào đó, và sẽ tạo ra một xu hướng tâm trí [CT: và như đã đề cập trong một chương trước những xu hướng tâm trí chính là những kênh dẫn năng lượng sáng tạo] chảy vào tiềm thức, do đó tất cả những năng lượng đang hoạt động trong hệ thống sẽ chảy theo xu hướng đó.

Mọi hình thức ngủ không yên giấc hoặc khó chịu trằn trọc đều được tạo ra vì một phần năng lượng hoạt động đã bị bỏ sót lại trong nhân cách bên ngoài. Tuy nhiên, tình trạng này sẽ được loại bỏ hoàn toàn bằng cách sử dụng phương pháp vừa nêu. Do đó, để đảm bảo một giấc ngủ ngon, yên bình, thư thái và phục hồi ở mức độ cao nhất, chúng ta nên đi ngủ với một mục đích rõ ràng trong tâm trí. Mục đích này phải là một khái niệm rõ ràng về những gì chúng ta muôn phát triển ở bản thân, và phải được đổ đầy bằng một mong muốn mạnh mẽ nhưng nhẹ nhàng cho việc thúc đẩy sự phát triển đó.

Bằng cách này, chúng ta sẽ đảm bảo sự nghỉ ngơi hoàn hảo cho tâm trí và cơ thể; một lượng lớn năng lượng sẽ được bảo vệ khỏi sự mất mát, và sự phát triển tiềm thức sẽ được thúc đẩy toàn diện hơn.

Từ những điều nêu trên, rõ ràng rằng chúng ta sẽ trở nên thành thạo trong nghệ thuật nghỉ ngơi bằng cách giao cho bản ngã có ý thức một việc gì đó cụ thể để làm ở một phần khác của hệ thống, trong khi những phần khác đã được tác động rồi được nghỉ ngơi. Về vấn đề này, chúng ta nên nhớ rằng vào những thời điểm khi bản ngã có ý thức không có việc cụ thể gì để làm, toàn bộ năng lượng được tạo ra trong hệ thống trong khoảng thời gian đó sẽ bị mất đi. Do đó, trong những giây phút chúng ta đang không tham gia vào một công việc xây dựng thông thường, chúng ta nên hướng sự chú ý vào những khả năng hoặc tài năng tiềm ẩn mà chúng ta mong muốn phát triển. Thời gian bị lãng phí có nghĩa là năng lượng bị lãng phí, và cả hai đều là nguyên nhân của sự thất bại.

Niềm tin rằng chúng ta đang nghỉ ngơi và hồi phục trong những khoảnh khắc mà chúng ta nói chung đang không hoạt động là không đúng. Sự ngừng hoạt động nói chung là điều không thể. Những gì được gọi là sự ngừng hoạt động nói chung đơn giản chỉ là sự phân tán của các lực lượng, việc cho phép các năng lượng trôi đi, vì chúng không được hướng vào một việc gì đó mang tính xây dựng.

Năng lượng được sản sinh trong hệ thống liên tục và nếu năng lượng này không được giao một nhiệm vụ mang tính xây dựng, nó sẽ phân tán và biến mất. Do đó, khi chúng ta đã hoàn thành những hoạt động xây dựng ở một lĩnh vực, ngay lập tức chúng ta nên chuyển qua lĩnh vực khác. Mọi khoảnh khắc đều nên được dành cho một dạng công việc xây dựng nào đó trên các tầng vật lý, siêu hình hay tâm linh. Việc dành một số giờ nhất định để chăm nom cho ba tầng này một cách luân phiên mỗi ngày là một điều mang lại giá trị cao nhất, bởi vì thực hành như vậy không chỉ mang lại sự nghỉ ngơi thường xuyên cho mỗi tầng nói trên, mà còn sử dụng một cách xây dựng tất cả những năng lượng của hệ thống trong mọi khoảnh khắc tồn tại. Kết quả là sự phát triển cao hơn của toàn bộ con người – và đây là mục tiêu hoàn hảo mà tất cả chúng ta đều hướng tới.  

 

Chương tiếp theo: [12]: Sự sống đích thực


Instagram


English Original: Chapter 11

That the ordinary strenuous methods of working causes the system to lose a great deal of energy can be easily understood; but that almost just as much energy is lost through the ordinary methods of resting, may seem difficult to believe; nevertheless, it is the truth.

The cause of this strange phenomena is found in the fact that no part of the system can rest until conscious action is completely withdrawn from that part. The average person when trying to rest tries to place himself in a restful attitude by consciously acting upon himself to make himself quiet. Therefore, instead of withdrawing conscious action, he continues to apply conscious action, and consequently fails to secure the attitude of rest.

Before any part of the system can rest, complete inactivity must be secured for that part; but so long as consciousness acts upon that part, complete inactivity is impossible, and consciousness continues to act upon everything that we are conscious of. It will therefore be readily understood that by trying to make yourself quiet, you will prevent yourself from becoming quiet.

The art of resting is consequently based upon the ability to withdraw conscious action from any part of the system when desired, and to become wholly unconscious of any plane of action when desired. This is something that anyone can do without any effort whatever.

True rest is not promoted by trying to do nothing, but by proceeding to do something else. To do nothing is impossible; therefore, to try to do nothing is to resist nature; and to resist anything is to lose power.

The conscious ego never stops action; it always acts upon something. While awake, this action is directed upon the objective personality; while asleep, it is turned upon the subconscious. Therefore, if you want conscious action to cease in one part of being, you must direct that action to some other part. You can not stop the act itself. The secret is to give that action something else to do.

When you wish to rest one group of muscles, go and exercise another group. When you wish to rest one part of the brain or mind, think of something entirely different. When the whole brain needs rest, go and take some physical exercise that requires no constructive thought. Such exercise will rest the brain more quickly and far better than to lie down and think about how tired you feel.

When the entire body needs rest, read an entertaining book, or listen to quieting music, or think about something which takes you entirely away from physical existence. To enter the loftiness, the beauty and the silent life of spiritual thought will recuperate the body in less time than any other method that can be employed.

When you wish to rest any one faculty or function, do not try to force consciousness away from that faculty or function. Simply direct your attention elsewhere, and become thoroughly interested in the new object of your attention. Consciousness will then follow, and all action be completely removed from the part that is to rest.

When you wish to rest the entire outer personality, go to sleep; but do not go to sleep in the ordinary way. To go to sleep properly is a fine art, and one that will prove most profitable when mastered.

When we go to sleep, we enter the subconscious mind and carry on a form of activity in that state that is absolutely necessary. Everything that we have received during the waking state is carried into the subconscious when we go to sleep, and while we sleep, these things are made a part of ourselves.

During sleep we build character, ability, desires, motives, states of consciousness, etc., always employing the material that we have gathered during the waking state just preceding.

During the waking state we gather material; during sleep we take that material and rebuild ourselves. It is, therefore, of the highest importance that we gather the. best material possible, and promote the subconscious reconstruction under the best conditions possible.

All construction, however, requires energy; therefore, all the energy generated in the system should flow into the subconscious during sleep. This is accomplished by going to sleep with a definite purpose in view. A definite purpose in consciousness, as it passes into the subconscious will produce a mental tendency towards the subconscious, and all the active energy in the system will follow that tendency.

Every form of restless or disturbed sleep is produced by a portion of the active energy remaining in the outer personality during sleep. This condition, however, will be entirely removed by employing the method just mentioned. Therefore, to secure a sleep that is sound, peaceful, restful and recuperative to the very highest degree, we should go to sleep with a definite purpose in view. This purpose should form itself into a clear conception of what we wish to develop, and should be filled with a strong but gentle desire to promote that development.

Through this method, perfect rest for mind and body will be secured; a great deal of energy will be saved from loss, and subconscious development will be more thoroughly promoted.

From the foregoing it is therefore evident that the art of resting is mastered by giving the conscious ego something definite to do in another part of the system, while those parts which have been acted upon, are to rest. In this connection it is well to remember that at those moments when the conscious ego has nothing definite to do, all the energy generated in the system at the time, is lost. Consequently, during those moments when we are not engaged in regular constructive work, we should turn attention upon those latent faculties or talents which we wish to develop. Wasted time means wasted energy; both are prophets of failure.

The belief that we are resting and recuperating during those moments when we are generally inactive, is not true. General inactivity is impossible. What is called general inactivity is simply the scattering of forces, letting all the energies slip away, because they are not directed into something constructive.

Energy is being generated in the system constantly and if this energy is not given constructive work, it will scatter and disappear. Therefore, when we are through acting constructively in one line, we should immediately turn to another. Every moment should be devoted to some constructive work either on the physical, metaphysical or spiritual planes. To devote certain regular hours to these three planes, alternately, every day is of the highest value, because such a practice will not only give regular rest to each plane but will employ constructively all the energy of the system every moment of existence. The result will be the higher development of the whole man— the one perfect goal we all have in view.


Download Book HERE.

13 views0 comments

Comments

Rated 0 out of 5 stars.
No ratings yet

Add a rating
bottom of page